Hay tin Cụ Tổng từ trần, họa sĩ Đoàn Nguyên miệt mài 3 ngày 3 đêm không ăn không ngủ để vẽ bức tranh tri ân và tưởng nhớ Cụ. Vẽ xong, ông đưa tay làm động tác chào cờ, đầy kiêu hãnh và thương tiếc. Thương tiếc về sự ra đi đột ngột của Cụ, và kiêu hãnh về Cụ và vì những gì Cụ đã làm được cho dân tộc này, cho đất nước này.
Sau đó ông ngất xỉu, phải đi viện cấp cứu và truyền nước.
Khâm phục họa sĩ. Nhưng, lại có một bộ phận người ta nói ông là “họa sĩ điên”, cũng bắt trends này nọ. Mà cũng chẳng phải bây giờ người ta mới nói thế, họ nói “Đoàn Nguyên điên” đã từ lâu lắm rồi.
Nhớ mãi lời răn dạy của Cụ Tổng: Khi chết, tiền bạc có mang theo được đâu. Cho nên, danh dự mới là cái quý giá nhất, thiêng liêng nhất của đời người. Phải vì thế mà Đoàn Nguyên sống và học theo lời Cụ dạy, xem tiền tài như cỏ rác.
Nói thêm cho những ai chưa biết về Đoàn Nguyên, một họa sĩ thiên tài của Việt Nam nổi tiếng với dòng tranh sơn mài. Ông nghèo, có phần lập dị, sống trong một căn nhà cũ kỹ với đầy dụng cụ vẽ và các lọ màu.
Nhưng ông là một nghệ sĩ thiên tài!
Có giai thoại kể rằng, cứ mỗi khi vẽ, hoạ sĩ lại uống thật say rồi “quằn quại” bên tấm giấy vẽ với từng nét cọ. Có lần, ông đã uống cả lọ sơn rồi phải nhập viện. Tuy nhiên, ông chia sẻ lên trang cá nhân rằng: “Sơn màu của hội họa nó cũng gắn liền vào da thịt và máu, nên không thể nói nó là dơ bẩn được, tôi thấy nó rất thơm nên thử nuốt vào”.
Có lẽ với Đoàn Nguyên, ngoài cái đẹp của sơn mài, ông không còn sự quan tâm nào khác, đặc biệt là tiền bạc ông lại càng không quan tâm. Trong buổi khai trương triển lãm “Nước thời gian”, họa sĩ chia sẻ: “Tôi không mở triển lãm để bán tranh. Đây là cuộc chơi vì nghệ thuật, người sưu tập và khán giả nếu đồng cảm thì mua. Không bán được bức nào cũng không sao cả”.
Ông từng bị nhiều người xem là điên. Vì sao thế? Xin thưa, dòng tranh sơn mài mà Đoàn Nguyên theo đuổi dùng chất liệu Việt, cách làm Việt, biểu đạt rõ nhất tâm hồn Việt với chiều sâu thăm thẳm mà không chất liệu nào thể hiện được. Sơn mài quý ở chỗ vẽ nhiều lớp, khi mài hiện lên màu sắc ẩn hiện mới đẹp, riêng khâu ủ ẩm và mài nhẵn đã chiếm rất nhiều thời gian. Và đặc biệt, để tạo những gam màu sáng cho tranh, họa sĩ phải vẽ bằng vàng, bằng bạc, các loại son… Điều đó khiến tranh sơn mài ngày càng ít lôi cuốn giới họa sĩ.
Cũng dễ hiểu, giữa thời đại này, không ai có thể chạy theo một thứ đầu tư tốn kém nhiều như vậy. Khi được hỏi lấy gì nuôi sơn mài, người họa sĩ điên ấy đã bật cười: “Tôi có lương hưu. Hết lương thì tôi bán số tranh lụa tôi có…”
Vậy nên, ông bị coi là điên. Đặc biệt, đã từng có một đơn vị muốn ký hợp đồng quản lý trang của ông với yêu cầu ông không được phép chia sẻ trên mạng. Ông đã không đồng ý và chia sẻ việc này như sau:
“Một đơn vị đã liên lạc với tôi muốn ký hợp đồng và quản lý tất cả số tranh sau này của kẻ điên này vẽ ra, và yêu cầu tôi không được đăng lên mạng.
Việc này rất khó đối với tôi vì tôi là kẻ sống tự do không thích tiếp xúc với thế giới bên ngoài, có cảm xúc mới vẽ không thích vẽ thì uống rượu ngủ, sống tự do tự tại, làm nghệ thuật mà bị quản lý thì c.hết mẹ đi cho xong”.
Các bạn ạ, ở xã hội kim tiền mang tiền bạc làm thước đo đánh giá con người, nhiều người trong chúng ta hay gọi những thiên tài xem tiền tài như cỏ rác như thế là điên, là lập dị. Ấy nhưng lại tung hô lên mây những sở thích quái đản của đám nhà giầu thích khoe mẽ và hưởng thụ, xem đó như chân lý.
Thế giới này đôi khi lạ kỳ vậy đó!
– Đạo Sĩ –




Đánh giá
Chưa có đánh giá nào.